Lời khen ngợi có thể dạy cho chúng ta điều gì về bản thân
Cuộc sống là một chuyến tàu lượn giữa sợ hãi và tự tin, bất an và dũng khí. Chúng ta dao động giữa cả hai mà không hay lý do và bất kì manh mối nào, không bao giờ biết được sự phức tạp của các yếu tố tiềm ẩn đang vận hành cho phép chúng ta di chuyển từ cái này sang cái khác một cách dễ dàng.
Đâu đó trong một khoảnh khắc, ta dường như có thể chinh phục thế giới, nhưng ngay sau đó chúng ta không thể rời khỏi giường. Một giây phút nào đó, chúng ta tin rằng mình sẽ sống những giấc mơ vĩ đại nhất, và giây phút tiếp theo, chúng ta buộc bản thân phải chấp nhận rằng cuộc sống của chúng ta không thể cải thiện hoặc không bao giờ là “hoàn hảo”.
Cuộc sống trở thành một trận chiến bất tận giữa nỗi sợ hãi và niềm tin, đẩy về phía trước và kìm hãm, mong muốn thì nhiều mà giải quyết được thì lại quá ít.
Thử thách ư, không chắc chắn và thật sợ hãi, chúng ta tiếp cận mọi thử thách mới với những lời thì thầm của sự bất an chạy qua não bộ của chúng ta.
“Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây. Tôi không biết mình có tài năng bẩm sinh để thành công hay không ”.
Tất cả chúng ta đều được nghe: rằng những người hiện đang tận hưởng vị ngọt thành công cũng đang trong sợ hãi.
Những người đang tận hưởng cuộc sống độc thân sau một mối quan hệ lâu dài , họ cũng lo lắng giống như bạn.
Những người có những kỷ niệm tuyệt vời nhất trong chuyến du lịch một mình, họ cũng đang bị tê liệt bởi những hình ảnh thảm khốc như bạn đã từng thấy.
Những người đã là chuyên gia trong lĩnh vực của họ tự hỏi liệu họ có điều đó trong họ như bạn không.
Bạn và tôi đều biết điều này. Chúng ta đã nghe nó hàng triệu lần. Tuy nhiên, chúng ta vẫn bị mê hoặc bởi những suy nghĩ tiêu cực của chính mình, tự hỏi liệu chúng ta có thể làm gì với những khó khăn mà ngày mai đem tới, liệu chúng ta có sức mạnh cánh đáng được hay không..
Và rồi đột nhiên, ngay khi chúng ta đang chìm sâu trong suy nghĩ tiêu cực, một vị thần dược rơi xuống – tên của nó là lời khen ngợi.
“Bạn thật dũng cảm khi chia tay anh ấy – điều đó không dễ thực hiện chút nào.
Tôi chưa bao giờ thấy một người mới nào chơi piano tốt như vậy trong buổi học đầu tiên của họ.
Bài phát biểu của bạn vô cùng mạnh mẽ và hấp dẫn, tôi không thể tin rằng có những thứ như vậy tồn tại”.
Và thế là cục diện đã thay đổi. Thực tế của chúng ta đã thay đổi. Chúng ta không còn sợ hãi, nghi ngờ hay lo lắng về việc tiếp tục nỗ lực.
Chúng ta không còn bị ngăn cản ngay cả khi dù sai lầm có được dự đoán trước hay sẽ xảy ra đi chăng nữa.
Chúng ta không còn do dự khi lo về một kết quả không như mong đợi. Chúng ta tiến về phía trước và không bao giờ rơi vào cơn sợ hãi nữa.
Vì sao? Vì ai đó đã khẳng định rằng chúng ta đang đi đúng hướng, có thể xử lý được những gì sắp tới và sẽ đạt được kết quả đúng như những gì chúng ta hy vọng.
Thật ngạc nhiên khi những lời khen ngợi có thể giúp chúng ta nhanh chóng bỏ qua những bất an và sợ hãi của chính mình. Tất cả những gì chúng ta cần là một người cho chúng ta biết mình tuyệt vời như thế nào.
Lời khen ngợi giống như một liều thuốc giúp chúng ta xóa tan lo lắng.
Lời khen ngợi là sự phản hồi mà chúng ta cần khi bối rối về vị trí của mình.
Lời khen ngợi là chìa khóa vàng mở ra cánh cổng của sự nỗ lực, kiên trì và cuối cùng là sự thành công.
Người ta tự hỏi liệu có bất kỳ chìa khóa nào khác có thể lắp cùng một ổ khóa hay không, vì lời khen ngợi sẽ không phải lúc nào cũng có mặt khi chúng ta cần.
Qua nhiều năm, sau khi trưởng thành, thay đổi và trở nên mạnh mẽ hơn, chúng ta thấy mình hoàn toàn phù hợp với sứ mệnh của cuộc đời mình. Chúng ta đang thực hiện một cách hoàn hảo mọi món quà do thượng đế ban tặng. Chúng ta đang cố gắng trong chương mới của cuộc đời mình, biết ơn, hạnh phúc và sẵn sàng cho nhiều điều hơn nữa.
Thế nhưng, lời khen ngợi có thể biến mất mà không cần cảnh báo trước. Không phải lỗi của ta hay ai cả, những người xung quanh chỉ đơn giản là họ không còn sẵn sàng khen ngợi chúng ta nữa.
Không còn ai sẽ nói rằng chúng ta xinh đẹp. Không còn ai sẽ nói rằng chúng ta đúng, hay sẽ nói rằng công việc của chúng ta thật tuyệt vời và nhắc rằng con đường phía trước của chúng ta sẽ tươi sáng.
Bởi vì bấy giờ chúng ta đã là những chuyên gia, nhưng ta đã đánh mất những lời khen ngợi mà chúng ta đã quá quen thuộc. Chúng ta bị mắc kẹt ở lưng chừng núi, và không được khen ngợi, ta bắt đầu tụt lùi.
Chúng ta làm hết sức mình và không ai công nhận nữa. Chúng ta làm việc vượt quá mức bình thường và chỉ những sai lầm được chỉ ra. Chúng ta làm việc và không ai nhìn thấy nó. Chúng ta bị đặt câu hỏi, bị định giá và buộc phải xem xét các phản hồi tiêu cực không mong muốn. Đúng, chúng ta không hoàn hảo, nhưng chúng ta có thực sự tệ như vậy không?
Đó có phải là sự ganh ghét không? Hay ghen tị không? Có phải là do tôi? Tôi làm sai điều gì rồi ư?
Những lời khen ngợi được dồn vào những người khác, và bị tước đoạt khỏi chúng ta. Những lời khen ngợi được đưa ra một cách dễ dàng ở mọi nơi xung quanh chúng ta, nhưng không bao giờ trực tiếp đến với chúng ta.
Và thế là những yếu tố bên ngoài (hoàn toàn không liên quan đến tài năng bẩm sinh, phẩm chất hay kỹ năng và nỗ lực của chúng ta) giờ đây đã phá hủy ý thức về giá trị của chính chúng ta.
Hiệu suất giảm sút. Đầu óc nhạy bén trở nên mù mờ. Lòng tự trọng của chúng ta tan vỡ. Thiếu động lực, mệt mỏi, uể oải, và không còn biết làm thế nào để có được hạnh phúc, chúng ta chìm vào một nơi vô cùng tăm tối.
Tất cả chỉ vì chúng ta không còn được khen ngợi nữa.
Bạn có thấy mối liên hệ giữa môi trường và mức độ năng lượng, sự tự tin và lòng tự trọng của bạn không? Bạn có nhận ra cái nơi bạn đang đặt chìa khóa mở ra con người tuyệt vời của bạn và bạn để nó vuột mất dễ dàng như thế nào không?
Mặc dù dường như có một liên kết hoàn hảo, nhưng thứ duy nhất kết nối bản thể đẹp đẽ và bản thể xấu xí của chúng ta chính là ở tâm trí. Không phải ở những người đang ca ngợi chúng ta.
Tài năng của chúng ta không thay đổi, kỹ năng của chúng ta không biến mất và giá trị của chúng ta không bao giờ bị nghi ngờ. Ta vẫn là tất cả những gì mọi người từng nói về, và tất cả những gì mà ta tin rằng mình có.
Chúng ta vẫn thông minh, có năng lực và xinh đẹp như chúng ta đã luôn luôn có (cho dù người khác có nhìn thấy hay không).
Bạn đã nhận ra mình là ai và có được sự tự tin thông qua những lời khen ngợi. Nhưng những phẩm chất đó không xuất hiện vì được khen ngợi.
Lời khen không là gì ngoài sự xác nhận bên ngoài về những gì đã có bên trong bạn. Đó chẳng qua là sự xác nhận bên ngoài về giá trị bất khả xâm phạm của bạn. Đơn giản chỉ là một giọng nói cất lên rằng bạn vô cùng tài năng và có nhiều đóng góp cho thế giới.
Lời khen không thay đổi bạn nhiều vì nó cho phép bạn bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực về bản thân.
Lời khen giúp bạn bỏ qua nỗi sợ hãi của mình vì bạn được phép nhìn thấy chúng thay vì ngờ vực liệu chúng có ở đó.
Đúng vậy, lời khen ngợi là chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến con người bạn tốt nhất. Nhưng nếu bạn dám mở cánh cửa mà không có lời khen ngợi, bạn sẽ nhận ra rằng ngay từ đầu nó đã không hề bị khóa.
Không cần chìa khóa.
Bạn có khả năng bỏ qua những bất an và sợ hãi của mình bất cứ lúc nào bạn muốn. Chỉ cần nhớ rằng họ sẽ luôn ở đó. Tiếng nói nhỏ tiêu cực sẽ luôn luôn thì thầm và không thể bị xoá bỏ, nhưng bạn có thể lờ đi nó.
Tự khen ngợi bản thân những điều bạn dường như bỏ qua. Và cũng hãy nhớ sức mạnh của nó vì bạn có thể làm được cho người khác khi trao đi lời khen.
Nguồn: Số Học Thịnh Vượng